You are not connected. Please login or register

Chia sẻ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Ka.Yu

Ka.Yu

Thanh Vien Vip

Bài gửiTiêu đề: Vị đắng của tương tư! Vị đắng của tương tư! EmptyMon Jul 23, 2012 11:42 am1


Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
....

Chẳng phải ngẫu nhiên mà các cụ ví tương tư với bệnh.
Chiều Hà Nội mưa tầm tã. Trên dòng người đang hối hả qua lại, phía bên kia vỉa hè có một đôi người đang giận dỗi gì nhau. Người con trai đang cố gắng đuổi theo, đưa ra ô để che mưa cho người con gái, nhưng cô gái cố tình bước nhanh hơn, trên khóe mắt không hiểu là nước mưa hay nước mắt đang lặng lẽ làm ướt gò má của cô gái ấy... Chàng trai thế rồi đứng lại, mặc kệ cho cô gái cứ thế bước đi. Cô gái chạy nhanh hơn, rồi cuối cùng hòa dần vào dòng người. Chàng trai đi về phía ngược lại, cúi đầu và ngẫm nghĩ điều gì đó... Mưa vẫn tiếp tục rơi, dòng người vẫn đông đúc khi giờ tan tầm đang đến dần.

Ở một nhà chờ xe bus vắng lặng, bóng một người con gái mân mê điện thoại, chốc chốc lại bấm vào điện thoại cho màn hình sáng lên, rồi thở dài cúi xuống. Nước mắt bắt đầu tí tách làm ướt màn hình chiếc điện thoại vốn đã ướt vì mồ hôi tay và vì những giọt mưa vô tình hắt vào... Bước lên một chuyến bus sau khi đã lau khô khóe mi, người con gái lặng lẽ nhìn mưa vẫn rơi đều phía ngoài cửa kính của chuyến bus vô định, nàng không biết mình nên xuống ở điểm dừng nào trên suốt chặng đường.

Ở phía ngược lại của con đường, chàng trai im lặng, bắt xe ôm về nhà. Mở cửa, gieo mình xuống giường, chàng trai chìm vào cơn ngủ. Không êm đềm như mọi khi vì chỉ chốc lát lại dậy kiểm tra điện thoại dù không có đến 1 lần điện thoại chợt rung. Bỏ bữa, lại vùi mình vào cơn ngủ, chàng trai như quên hết những điều quan trọng mà mình đã đưa vào kế hoạch như học tập, làm việc, món quà định tặng người yêu...

Giật mình tỉnh dậy, cô gái khóc... Tại sao người yêu của nàng không hề níu kéo, chỉ cần 1 lần nữa thôi, 1 vòng tay ôm thật chặt thôi, đừng để nàng đi nữa... nàng sẽ ngay lập tức đấm nhẹ vào ngực người yêu mà khóc... sao lại cứ phải đổ lỗi cho nhau, sao không hề nghĩ nàng cần sự che chở lúc ấy... Bỏ đi, giờ nàng cô độc, nhớ nhung, muốn làm gì cũng không còn động lực, cũng không đủ can đảm để là người mở lời trước trong lần giận dỗi này... Cảm giác đắng nơi miệng... nước mắt lại rơi... nuối tiếc, nhớ nhung và... giận dỗi lại dâng lên trong lòng, biến thành nỗi tủi hờn và những tiếng nấc.

Trong một quán cafe nhỏ. Một chàng trai im lặng bên ly cafe đắng chát. Chàng đã bỏ rất nhiều thời gian để ngẫm nghĩ. Vấn đề bắt đầu từ đâu, lỗi tại ai trong câu chuyện này? Từng ngụm cafe cứ thế theo dòng suy nghĩ đi vào dạ dày. Mọi thứ trong tâm trí chàng trở nên trống rỗng dần, chỉ còn là nỗi nhớ, sự nghi ngờ... Chàng không muốn thấy mình là người mở lời trước, chàng cho rằng mình không sai dù người yêu của chàng cũng... có lý...

Nhiều ngày trôi qua, một tình yêu cứ thế nhạt nhòa theo năm tháng bởi cái tôi quá lớn trong mỗi người. Họ quên rằng tương tư là bệnh và bệnh thì cần được chữa trị đúng thuốc. Họ nhớ nhau những không bỏ qua được những giận dỗi ngày thường, họ không quên được rằng chính mình đã làm cho đối phương giận dỗi, chính mình làm cho đối phương tương tư và cảm giác mỗi điều trong cuộc sống của họ lại thêm chút vị đắng và nỗi đau...

Tưởng tượng ra quá nhiều cho một câu chuyện, một sự việc được nhìn thấy, chính bản thân tôi cũng quên đi rằng mình cũng đang có một ly cafe đắng chát bên cạnh để nhâm nhi và quên đi những giận hờn trong lòng.
Hà Nội vẫn mưa, cơn mưa dài hiếm hoi trong cả mùa hè oi ả đã qua. Tự động viên mình đứng lên và trở về với thực tại.
Lao mình vào cơn mưa để mong rửa trôi đi những phiền muộn, tôi bắt đầu thấy nhớ những ngày đã qua...
Vị thanh tháng 6/2012

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất